Đời là cõi tạm. Cảm ơn vì đã gặp nhau.
- Nhật Trinh Hoàng
- May 10
- 2 min read

Không cố ý xoáy sâu... chỉ là muốn ghi nhớ lại hình ảnh này, nó đẹp theo cách đầy xót xa và nghẹn ngào.
Ngay khoảnh khắc linh cữu của mẹ chuẩn bị được hạ xuống, khi thầy dặn các con tạm biệt mẹ lần cuối, anh mới lặng lẽ ôm lấy quan tài, áp mặt vào đó... Anh hiểu rất rõ: đó chính là lời từ biệt cuối cùng, là cái kết cho một hành trình mất mát kéo dài tưởng như không dứt.
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua nhiều lần từ biệt — mỗi lần đều đau đớn — nhưng lần này là lần buông xuôi, lần chấp nhận. Chúng tôi níu kéo, dây dưa từng mảnh ký ức. Ngay cả lúc này, giờ phút thực sự chia tay nhau để Người đi về với Cực Lạc, lòng vẫn chưa muốn buông.
Phần tôi, tôi man mác buồn, tôi chán đời, thật sự chán đời, tôi thương mẹ nhưng cũng an lòng vì mẹ đã có mái nhà ấm áp. Không còn những đêm lạnh lẽo ngoài kia lòng bâng khuâng: “Không biết mẹ có rét không?” — chỉ muốn chạy ào ra ngoài đồng, che gió, chắn mưa cho mẹ. Từ nay, tôi ôm mẹ trong tim, giữ mẹ trong lòng, tôi muốn mẹ luôn được ấm...
Tôi biết ơn anh. Anh nén hết lệ lòng chực chờ tuôn trào, âm thầm lo lắng chu toàn cho mẹ. Dù anh là người có nội tâm yếu mềm hơn tôi rất nhiều, đã phải gồng mình lên để bù lại cho non nớt, vụng về nơi tôi.
Tôi sẽ cố gắng trưởng thành về thân, tâm, trí, lực để bù đắp, gánh vác cho những người họ đến với đời này để thương tôi và để tôi thương họ...
Đời là cõi tạm. Cảm ơn vì đã gặp nhau.
Comments